THANH NGUYỆT
Ta từ đổ bóng xuống đời nhau
Vết chạm thời gian đỏ ửng màu
Mỗi buổi tan tầm nghiêng dốc đợi
Em về ngõ nhỏ chợt xôn xao
Ta từ cha mẹ gởi trầu cau
Đất mặn ngàn năm hóa ngọt ngào
Cói mẩy xanh đồng mơ óng sợi
Em cười ráng muộn bỗng chênh chao
Ta từ chén rượu rót vào nhau
Cháy bỏng bìa tim sóng ngực trào
Ấp ủ men nồng cơn ấm lạnh
Em dào dạt mãi… nắng hanh hao
Ta từ gặp gỡ phải lòng mau
Có lẽ trời sinh tự thủa nào
Ví ngược vòng xoay cơn kiến tạo
Ta – Mình sẽ lại của riêng nhau…
Thanh Nguyệt