HL
Cô giáo Phụng, Chủ nhiệm và dạy môn Văn lớp 8-9 Trường Rạch Kiến
Em nhớ về Cô, dáng gầy gầy,
Áo dài tha thướt, vẽ thơ ngây.
Sớm ngày tận tụy đàn em nhỏ,
Dạy chữ, dạy người tính thẳng ngay.
Buổi học ở trường, ngày “lao động”,
Cùng trò năng động, khó? … vượt qua!
Mong sao kiến thức Cô truyền bá,
Trò nhận được rồi, bước tiến xa!
Có những buổi “Bình dân học vụ”,
Cô ghé nhà tạm trú qua đêm.
Gió đồng quê, mát dịu, êm đềm,
Chở con chữ đến tìm thôn, xóm!
Đó là chuyện ngày xưa đi học,
Dưới mái trường trung học phổ thông.
Ngày qua ngày băng đồng, lội ruộng,
Vui đến trường nhận chữ Cô trao.
***
Ra trường, thắm thoát đã bao năm,
Cô “biệt tích, biệt tăm” không gặp.
Bỗng một hôm tình cờ, cuộc họp,
Tổng kết ngành y tế một năm.
Có một người Cô vào tham dự,
Ở góc phòng, ngồi tự một mình.
Bạn “xầm xì” đó là Cô Phụng,
Không một lời chúc tụng, hỏi han.
Em ngồi đây, trên bục khán đài,
Nhìn thấy cô, vắn dài cảm xúc!
Vội đi xuống, chào cô, thăm hỏi,
Người xung quanh theo dõi, bất ngờ …
Giờ gặp lại cô mừng hớn hở
Thấy được trò “không nỡ” quên Cô!
Vì cuộc sống, bao giờ gặp gỡ?
Thầy trò xưa, kỷ niệm không mờ!
HL