BVKN
Mẹ đưa tôi đến bên đời
Nghe tôi từ những nói cười đầu tiên.
Với bao lời lẽ dịu hiền
Mẹ nuôi tôi giữa ngả nghiêng dòng đời.
Mẹ xây nhà trú nắng mưa
Cho tôi tổ ấm tình thương tràn đầy
Là nơi luôn rộng vòng tay
Đón tôi về nếu ngày mai bão bùng.
Khi đường đi lắm gian nan
Tôi nhớ mẹ – có thuở an yên nào?
Khó khăn tôi trải là bao
Nếu so với gió giông hao mòn người?
Tôi từng mong chẳng lớn nhanh
Cứ vùi mình mãi trong lành ấu thơ
Tôi mơ bay những chân trời
Ước mong ấy vẫn rạng ngời trong tim.
Nhưng khi nhìn mái tóc ai
Một thời đen óng nay vài đốm sương
Thấy thời gian quả khó lường
In dấu đậm nét quãng đường mẹ đi.
Nhưng khi nhìn lại xưa nay
Bao lần mẹ chịu chua cay một mình
Phần tôi chỉ những ngọt bùi
Thấy mình lớn quá vụng về người ơi.
Năm tư (54) năm sống trên đời
Mẹ gieo vô số nụ cười gửi trao
Mẹ ơi con lớn cho mau
Nắm tay mẹ trải bể dâu tháng ngày.
BVKN