THANH NGUYỆT
Đi quá nửa đời, con quay về thăm Nội
Nếp ngậm đòng đòng đưa lối chân con
Thương chốn xưa cất giữ một dấu mòn
Hương cốm Tết gói tròn ký ức
Bàn tay Nội đã từng chăm chút
Con cá rô đồng cắn lụt lưỡi câu…
Ngày con đi, Nội hái một buồng cau
Làm lộ phí đưa con vào mơ ước
Mỗi trái cau, mỗi chặng đường con bước
Ngoái mặt về, bóng Nội vượt không gian
Con cá rô xưa nhảy mặt nước tràn
Sương khói mỏng, nén hương tàn mộ Nội
Con chợt buồn, những tháng năm sống vội
Chưa một lần thơ cho Nội… Nội ơi…
Thanh Nguyệt
Tặng anh yêu để anh dành tặng Nội…