THANH MINH
Chân dung Ông Nguyễn Thanh Nhàn – Thầy giáo Nhàn
Nói đến Thầy Nhàn Cần Đước, mọi người hình dung ra ông già chơi Tennis hơn ông Thầy giáo. Năm nay ông đã gần 90 cái xuân xanh nhưng vẫn còn “cáp độ” trên sân, nhưng hơn một năm nay các con của ông đã ra “nghị quyết cấm thi đấu” vì sợ sức khỏe không bảo đảm những cú tranh bóng.
Khoảng 10 năm trước ông theo nhóm bạn Cần Đước thì đấu với anh em điện lực Sài Gòn, thấy ông già, đối phương xem thường, không ngờ ông giành hết giải thưởng! Cho đến bây giờ dáng người ông vẫn gầy gầy, vẫn đạp xe thong dong đi cafe với bạn bè em út. Có thể nói “cuốn tự điển” hiếm hoi về Cần Đước còn xót lại ở xứ phèn mặn này.
Ông sinh ra và lớn lên ở Xóm Cầu Cống, Cần Đước trong gia đình công chức, hơn thế nữa cả hai vợ chồng ông đều theo nghề giáo nên được nhiều học trò bà con thương mến.
Ông cho ra đời tập thơ “Nghe con gái kể chuyện” để thay lời muốn nói của Thầy giáo già đã trãi qua bao thăng trầm của cuộc sống, ông kể chuyện bằng thơ, ông dí dỏm so sánh như Đoàn Thị Điểm viết Chính Phụ Ngâm, Nguyễn Đình Chiểu viết Lục Vân Tiên, Nguyễn Du viết Truyện Kiều…
Tập thơ Mụ Khổ tặng cho tác giả
Ông tâm sự “tôi dân quèn mà liều lĩnh ra tập thơ nầy coi như tài sản tinh thần của tôi vậy!”.
Thật vậy, tập thơ ban đầu mang tên “Mụ Khổ” mà sau nầy ông đổi tên thành “Nghe con gái kể chuyện” để thấy nhẹ nhàng hơn. Tập thơ có 53 bài nói về cuộc đời của ông, từ khi ông theo nghề giáo và lập gia đình từ năm 18 tuổi, cả hai cùng dạy trường Cần Đước:
Thuở ấy đấy Cần quen đất Trảng
Em Trảng Bàng về Cần Đước làm dâu
Tôi lên Trảng tình nguyện xin làm rể
Hẹn cùng nhau chung thủy đến bạc đầu
Rồi từ đó mình thành chồng thành vợ
Anh làm thầy, em cô giáo cùng trường
Dạy một buổi thay phiên nhau chiều, sáng
Ai ở nhà thì mọi việc đảm đang.
Là nhà giáo nên bài thơ nào cũng mang tính giáo dục nhưng theo lối “nói ngược” như “Nghề võ trả thầy”
Trăm năm bia đá thì mòn
Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ
Nhưng mà đau có ai ngờ
Bia miệng oan nghiệt hại đời người ngay
Như câu nghề võ trả thầy
Phù Mông lãnh trọn đến bây giờ còn!
Hoặc là “Đạo chích dạy con”
Ầu ơ!
Con ơi nhớ lấy lời cha,
Một năm ăn trộm bằng ba năm làm!
Thầy giáo Nhàn và Cúp giải vô địch huyện Cần Đước
Cafe sáng với BS Cơ, Hai Riết
Chuyện “Cua đực của cái” nói về hành xử của con của cái khi con của đực lột vỏ:
Của đực lột vỏ đang nằm thở hơi
Chờ khi cứng lại, lại bơi
Lại cùng chồng vợ kiếm nơi nhiều mồi…
Ai ngờ, ai tưởng hời ôi!
Cua cái nó cặp Bồ rồi với trai.
Đi chơi tình tứ cả ngày
Thấy chồng lột vỏ nằm lây lát nhìn.
Âm thầm nó chạy thật là nhanh,
Gọi Bồ nhí tới xé bánh xác chồng.
Hai người đã sẵn một lòng
Ăn chồng cho hết, sợi lông chẳng chừa!
Theo ông đó là:
Thật tình tôi nghĩ như vậy,
Việc dù có xảy bên Tây, bên Tàu
Việt Nam mình có đời nào,
Đàn bà Đức hạnh làm sao giết chồng
Xa chồng là ngóng là trông
Dầm mưa dãi nắng thành hòn vọng phu.
Tennis là bộ môn ông yêu thích từ nhỏ (ảnh chụp năm ông 83 tuổi)
Ông sống rất lạc quan, yêu quý những vật dụng gắn liền với cuộc sống hàng ngày như chiếc xe đạp cũ, ghế bố, chiếc võng, chiếc áo bà ba…
Chiếc xe già tuổi lắm rồi
Ba mươi năm vẫn cùng tôi trên đường
Nhớ hồi còn ở trong quân
Ghế bố được phát một anh một lần
Trưa hè trời nắng chang chang
Trong nhà ơi bức, ngủ càng khó khăn
Nằm giường, nằm ván đau lưng
Rủ nhau xuống võng liệu chừng êm hơn.
Người gầy vẫn hợp bà ba
Người mập quá khổ vẫn là dễ coi
Người nào thon gọn eo o
Dù là cô gái chèo đò vẫn xinh
Nhất là các cô nữ sinh
Bộ bà ba trắng như sen trong đầm
…
Bà ba tiện lợi vô phương
Lại là truyền thống trăm năm dân mình!
Những người bạn Cafe, từ trái sang phải BS Trần Quân Cơ, Ông Nguyễn Văn Đông, Ông Mười Thiện (Mười Búa), NSNA Minh Doàn.
Ông cũng hiểu rằng:
Thế gian ai chẳng ham tiền
Tiền là phép thuật thần tiên nhiệm mầu
Nhưng ông tìm cho mình cuộc sống an nhàn như tên gọi của ông:
Nhà tôi giờ có sân vườn
Cỏ, hoa, cây cảnh rào tường bao quanh
Có hồ nước nhỏ trong xanh,
Cá màu xanh, đỏ đua tranh chạy đùa
Tôi thích khu vườn của tôi,
Dù kém mỹ thuật thua ngoài công viên
Tôi tề, tôi sửa liên miên
Tôi quét, tôi tưới một mình bao năm
Tôi có cái thú (vui ngầm)
Nhìn hoa nào đó, tôi ngâm thơ tình!
Tôi ngâm:
Gió đưa gia đẩy bông trang
Bông búp về nàng – bông nở về nàng
Lá cũng về nàng…
Anh còn cái cọng không…
Thầy giáo Nhàn cùng đạo diễn Hải Nguyên
Hiện nay Thầy Nhàn đã yếu nhưng vẫn lạc quan yêu đời:
Ngồi buồn nói chuyện trên trời
Nói chuyện dưới đất mọi người biết ngay!
Và ông cũng thanh thản với tuổi xế chiều của mình:
Chiều thu nhìn lá thu rơi
Lá thu rơi rụng tơi vời xung quanh
Cõi đời là vậy người ơi!
Thu tàn, Xuân đến xinh tươi bình thường!
Thầy giáo Nhàn – Ảnh Thanh Minh
Điều mà ông cho là “Chuyện ngược đời”
Con tầm cho đến chết
Vẫn còn vương mối tơ
Ông già u chín chục
Mới bắt đầu làm thơ
Tám mươi chín tuổi rồi
Đến tuổi nầy nhiều người
Chân bước đi không vững
Tại lãng, mắt cũng mờ…
Vậy mà không đeo kính
Giấy viết không gạch hàng
Xé giấy lịch ra dùng
Đường nét còn thẳng băng
Cần Đước quê tôi – Ảnh NSNA Minh Đoàn
Thầy Nhàn là thế đó, những cung bậc cảm xúc hỉ nộ ái ố trên đời ông đều trãi qua thông qua những bài thơ ngụ ngôn của ông như thay lời muốn nói của người Thầy ở lứa tuổi 90 còn đam mê thể thao, còn yêu cuộc sống. Rất mong Thầy tiếp tục:
Cứ xé lịch làm thơ
Vài ngày có một bài
Về con người Cần Đước
Hiền hoà và vững bước!
Thanh Minh
(Ảnh chụp lại trên tập thơ)