THANH NGUYỆT
Đã chớm đông rồi bấc nhẹ lay
Hàng tre ngả bóng xõa hiên dày
Cau vừa ửng bẹ se vàng lá
Chuối cũng ra buồng trĩu nặng tay
Mẹ vóc mai gầy chong cửa đợi
Vườn tơ liễu tím phủ rêu bày
Ta về tĩnh lặng chiều ngang lối
Một góc quê nhà thỏa mộng say
Thanh Nguyệt